Trong một lần tình cờ tôi được đọc câu chuyện của một tác giả có viết về chuyện tình nơi mảnh đất Cao nguyên đá Đồng Văn núi đá điệp trùng ấy. Chuyện tình ở Khâu Vai, chuyện tình ở đó có nỗi nhớ, sự chờ mong và cả sự chia ly. Tác giả viết rằng: “Có lời hẹn thề vượt qua núi đồi, vượt qua không gian, vượt cả thời gian… vậy mà đành đứt gãy làm đôi. Làm đôi. Giống như trăng nơi đây, chẳng bao giờ thấy tròn. Giống như dòng Nho Quế, cắt ngang hai bến bờ. Giống như dải đèo đầy mây, cô đơn, diệu vợi giữa đất trời…”.
Chợ tình Phong lưu Khâu Vai – phiên chợ đặc biệt nơi biên cương. Phiên chợ ấy một năm chỉ có 1 lần thôi, biết bao khắc khoải, đợi mong trong cả một năm ấy sẽ được thổ lộ trong ngày phiên chợ đặc biệt ấy.
Đến Khâu Vai vào một ngày đầu mùa hè, dưới cái nắng chói chang, ôi ả ấy, tôi lại thấy tâm hồn mình như được che mát không phải bởi dưới bóng của cây xanh mà là của những ngọn núi đá cao vợi. Bên sườn núi đá nơi này như luôn khắc lên những cảm xúc của tình yêu và nỗi nhớ của những chàng trai cô gái trên vùng cao nguyên đá lạnh. Ở đó, vào cái ngày chợ phong lưu này đã có biết bao chàng trai, cô gái hẹn hò ngày gặp lại sau bao xa cách. Họ đến đây, dựa vào núi, dựa vào đá và dựa vào nhau để cùng trò chuyện cùng kể cho nhau nghe về cuộc sống của nhau những ngày qua, những ngày không gần nhau… và cứ thế họ lặng lẽ ngồi đó bên ly rượu nồng, rồi đêm lặng lẽ trôi, bình minh hé rạng là lúc họ rời đi về hai lối mang theo tình yêu và nỗi nhớ và mang theo một lời hẹn – lời hẹn về lại Khâu Vai.
Một lần đến với Khâu Vai là một lần nhớ thương với nơi này, ở một nơi chỉ có tình yêu – sự nhớ nhung – sự đợi mong và ở đó có một lời hẹn với Chợ tình Phong Lưu Khâu Vai.
Phương An